Ba ve vô một hũ

Ba ve vô một hũ!

Nguyễn Thanh Ty

“Ba ve vô một hũ” là cách nói nôm na mách qué của người bình dân khi gom ba, bốn việc lại thành một việc cho gọn, tránh bớt nhiêu khê, rườm rà. Nhất là đỡ tốn kém.

Ví dụ như chuyện cưới xin. Thay vì, theo tục lệ phải có, gồm ba lễ là: Lễ chạm ngỏ, lễ hỏi và lễ cưới thì người dân nghèo phía đàng trai xin đàng gái “thông cảm hoàn cảnh” cho phép được “ba ve vô một hũ”.

Nghĩa là vừa chạm, vừa hỏi vừa cưới gom chung luôn trong một lễ.

Dĩ nhiên, bạn nghèo với nhau, đàng gái sẽ “ô kê” dễ dàng với lý do: “Càng rình rang bao nhiêu thì đôi trẻ sau này sẽ khổ bấy nhiêu. Chúng phải còng lưng làm việc nhiều năm để trả nợ ”.

Tuy nhiên có những việc không thể nào “xập xí xập ngầu” cho “ba ve vô một hũ” như người dân nghèo được.

Nếu cứ nhắm mắt làm càn thì e rằng sẽ “mất ổn định chính trị”.

Như chuyện phân quyền trong một quốc gia “dân chủ” và “có chủ quyền” như nước Cộng Hòa Xã Hội chủ nghĩa của ta chẳng hạn.

Quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp bắt buộc phải độc lập với nhau, chứ không thể vì “thông cảm hoàn cảnh” mà nhập vô làm một được.

Nói theo kiểu hô khẩu hiệu của Nhà nước XHCN ta, thì chuyện phân quyền nhất định là “một thực thể không thể nào đảo ngược được”!

Ai cũng biết rằng:

Lập pháp nằm ở Quốc hội, cơ quan làm ra luật.

Hành pháp nằm ở Bộ Công An, cơ quan thi hành pháp luật.

Tư pháp nằm ở Tòa án, cơ quan xét xử những ai phạm luật.

Ấy vậy mà, không biết do “cái nguồn cơn” nào khiến cho Nhà nước ta lại thích chơi cái trò “bình dân học vụ” của đám dân ngu khu đen là “xập xí xập ngầu” gom ba cái quyền trên “vô chung một hũ” không cần ý kiến, ý cò gì của ai cả.

Quốc hội Việt Nam khóa 12 trong phiên họp hôm thứ Tư 25/7/2007 đã chấp thuận cho ông Trương hòa Bình lãnh nhận chức vụ Chánh Án Tòa án Nhân dân Tối cao “một cách chóng vánh, qua loa, không một đại biểu quốc hội nào được chất vấn, được hỏi và người ta cũng không phỏng vấn gì vị chánh án tòa án tối cao này”. (Bùi Tín trả lờI RFA)

Tại sao việc Quốc hội “ô kê sa lem” cho ông Trương hoà Bình nhận lãnh chức vụ trên đã làm cho dư luận trong nước “băn khoăn”?

Cái “băn khoăn” họ nêu lên là:

– Cán cân công lý được làm bằng dùi cui!

hoặc

– Bàn tay chuyên cầm dùi cui nay được giao chiếc cân công lý!

Vậy ông Trương hòa Bình là ai mà dư luận lại có cái “băn khoăn ấy?

Theo đơn tố cáo của một số thẩm phán, cán bộ Tòa án Nhân dân Tối cao gửi đến các ông lãnh đạo cao nhất nước như Mạnh, Triết, Dũng, Trọng và Chi thì ông Trương hòa Bình: trích)

“Nguyên là Thứ trưởng bộ Công An, trong tờ khai lý lịch, ghi là trình độ kỹ sư, thạc sĩ luật nhưng không hề có thời gian nào học cử nhân luật. Xét theo qui định của Bộ Giáo dục và Đào tạo muốn có học vị thạc sĩ thì phải học, có bằng cử nhân luật chính qui, không thể dùng bằng cử nhân hệ tại chức và càng không thể từ kỹ sư học thành thạc sĩ luật được.

Điều trớ trêu là đ/c Trương hòa Bình khi ở Bộ Công an phụ trách công tác xây dựng lực lượng và cũng đã nhiều lần tuyên bố đấu tranh với tiêu cực trong công tác giáo dục, đào tạo, tệ nạn sử dụng bằng giả trong ngành Công an!

Một điều đáng chú ý nữa được thể hiện rõ ràng trong lý lịch của đ/c Bình là đ/c Bình luôn chuyển công tác và mỗi lần chuyển là đảm nhiệm chức vụ cao hơn. Từ Phó cục trưởng, sang làm Phó Giám đốc Công an TP. HCM, rồi Viện trưởng Viện kiểm sát TP. HCM, lại quay về Công an làm Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Xây dựng lực lượng, Thứ trưởng và nay là Chánh án Tòa án Nhân dân tối cao. Mỗi chức vụ Đ/c Bình đảm nhiệm trong một thời gian khá ngắn chưa đầy hai năm…

… Điều đó có nghĩa đ/c Bình không hiểu sâu bất cứ lĩnh vực gì mà đồng chí đã từng làm, công an không giỏi, kiểm sát chưa hay, còn tòa án thì…”

Đơn tố cáo của mấy ông thẩm phán còn kể ra nhiều cái “ưu việt” của ông Bình như từ thiếu tướng lên trung tướng chỉ có một năm khiến cho các tướng Nguyễn chí Thanh, Lê trọng Tấn, Hoàng văn Thái, Phùng thế tài, Chu huy Mân phải ngả mũ chào thua.

Đơn tố cáo còn đặt vấn đề “nói không với tiêu cực” với ông Nhân và ông Triết:

“Nhiều lần đ/c chủ tịch nước đã khẳng định điều này khi họp với ngành Tòa án và tỏ ý sẽ quyết tâm đẩy mạnh tốc độ cải cách tư pháp trong kỳ này. Nhưng liệu việc nói không với tiêu cực trong giáo dục của Chính phủ và đẩy mạnh cải cách tư pháp của chủ tịch nước có thực hiện được không khi mà người đứng đầu ngành Tòa án vẫn đang sử dụng bằng giả.

… Tất cả các câu hỏi và điều băn khoăn, trăn trở nói trên xin được gửi đến đ/c Tổng bí thư, đ/c chủ tịch nước, đ/c Thủ tướng Chính phủ, đ/c chủ tịch Quốc hội, đ/c chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra Trung ương giải đáp”.

Mấy ông thẩm phán này hoặc là ngờ nghệch hoặc là “ghen ăn ghét ở” với người tài đức như ông Bình mới bày đặt bới bèo ra bọ để “khiếu kiện” gây khó khăn trong việc chọn người tài giỏi của Đảng ta rồi.

Ắt hẳn lại “nhận tiền” của “bọn phản động nước ngoài” và bị chúng lợi dụng xúi dục.

Một cái đơn tố cáo của mấy ông thẩm phán ngớ ngẩn chưa ăn thua gì.

Thêm một cái nữa của ông Bùi Xuân Sinh gửi cho Bộ Công An ngày 5/10/06. Ông Sinh viết, trích:

“Tôi là Thượng tá Bùi xuân Sinh, hiện đang công tác tại Công an TP.HCM. Với 54 tuổi đời, 35 tuổi ngành, cả cuộc đời tôi giành trọn cho Đảng, cho Ngành và không phải hổ thẹn…

Về ông Trương Hòa Bình thì tôi khẳng định là người tài ít, cơ hội nhiều. Dựa vào hai ông trùm Maphia chính trị Bùi Quốc Huy, Nguyễn Khánh Toàn mà đường quan lộ của ông Bình lên như diều gặp gió…

…Điều đáng ngạc nhiên là ông Trương Hòa Bình luôn khoe là thạc sĩ luật, nhưng tất cả mọi người từng công tác với ông Bình ở A.25, Công an TP.HCM, Viện kiểm sát TP.HCM đều khẳng định ông Bình chưa bao giờ học một trường Đại học chuyên khoa ngành luật nào cả…

Hai cái đơn cũng vẫn chưa đủ “nặng ký” để gióng lên tiếng chuông “băn khoăn” làm cho Đảng ta “băn khoăn” về sự đề cử.

Thêm một cái đơn tố cáo thứ ba nữa xem có “ép phê” làm cho Đảng ta có khả năng phản tỉnh “xét lại” cái “đỉnh cao trí tuệ” của mình không?

Đơn tố cáo của Thượng tá Nguyễn văn Đô, Tổng cục 3, Bộ Công an. Ông Đô viết, trích:

“…Người tôi muốn nói chính là ông Trương Hòa Bình, Thứ trưởng Bộ Công an. Cho đến giờ, có không ít cán bộ công an vẫn đang thắc mắc không hiểu vì sao đường thăng tiến của ông Bình lại có thể nhanh như vậy…Ông Bình bắt đầu thoái hóa và biến chất khi trở thành “trợ lý” đắc lực cho ông Bùi Quốc Huy (nguyên Thứ trưởng Bộ Công an, đã bị xử lý trong vụ Năm Cam), khi đó ông Bình là Cục phó A.25. Chính ông Bùi Quốc Huy đã “đạo diễn” đưa ông Bình về làm Phó giám đốc Công an TP.HCM nhằm thao túng toàn bộ hoạt động của Công an TP. HCM. Không biết có phải gần mực thì đen không, nhưng đã có rất nhiều vụ án đã bị làm “chìm xuồng” bỏ lọt tội phạm…

Ba cái đơn tố cáo vẫn không ăn thua gì với Đảng ta.

Mặc ai nói ngả nói nghiêng, Đảng ta vẫn cứ vững như kiềng ba chân. Chó sủa mặc chó, đường ta, ta cứ đi…

Cứ như theo lời tố cáo của “những kẻ bị bọn xấu xúi dục” thì việc Đảng và Nhà nước đưa một tướng Công an chuyên cầm dùi cui chuyên chính lên làm Chánh án Tòa án Tối cao là sai à?

Ai có thể sai chứ Đảng ta là “đỉnh cao trí tuệ loài người” thì không thể sai được!

Cả một Bộ chính trị gồm mười mấy cái đầu vĩ đại, suy nghĩ, bàn bạc, sói cả đầu, bạc cả tóc, mới có thể cử ra được một người có đủ tài và đức như ông Bình, một vưu vật khó tìm trong thời buổi này, để cầm cân nẩy mực cho thiên hạ đâu phải chuyện dễ, để giỡn chơi đâu?

Ta hãy nghe ông Nguyễn văn Hiện, Chánh án Toà án Tối cao vừa mới bị thay thế, tại phiên họp Quốc hội giữa năm 2006, được chiếu trên truyền hình, than thở:

“ … Trong thời gian vừa qua, ngành Tòa án tỏ ra bất cập, nạn tham nhũng và tiêu cực đã làm cho số tội phạm tăng vọt, việc xử án chậm chạp, cán cân công lý nghiêng ngả. Ngành Tòa án khủng hoảng to, số quan tòa quá yếu lại rất thiếu đã phải “vơ vét” từ thư ký đến lái xe trong ngành để đào tạo gấp thành thẩm phán…”

Rõ chưa nào! Thẩm phán tòa án mà phải tận dụng cả cánh lái xe và thư ký để đào tạo lên ngồi ghế Bao Công thì đủ biết cái ưu việt của Đảng ta cất cánh và bơi ra biển lớn như thế nào rồi!

Thật ra thì mấy ông này chỉ là lo bò trắng răng mà thôi.

Trong thời gian phát động phong trào đấu tố để “cải cách ruộng đất” đã có biết bao nhiêu cái gọi là “Tòa án nhân dân” được dựng lên cấp tốc giữa đồng để xử bọn “trí, phú, địa hào”, mấy ông Quan tòa đâu cần ai đào tạo cũng vẫn có thể ngồi ghế Chánh án tuyên án xử tử tội nhân được cơ mà. Mà tội nhân bị xử quyết đâu phải một hay hai. Số bị án tử lên đến vài ba trăm ngàn người. Nào có thấy ai kêu oan, kêu ức gì đâu?

Nói đúng ra, thì từ ấy đến nay, cái chức Quan tòa chỉ đặt ra cho vui thôi vì cái án xử nặng hay nhẹ tất tần tật đều do Đảng bên trên chỉ đạo cả. Các con bù nhìn Chánh án chỉ khoác áo quan tòa ngồi đọc cái giấy Đảng đã ghi sẵn mà thôi.

Như cái vụ xử con Bùi tiến Dũng, con bạc triệu đô, mới đây là một ví dụ điển hình. Lúc đầu Tòa đề nghị án tù là 26 năm. Đến lúc tuyên án, mở giấy ra đọc thì chỉ còn có 13 năm. Chính ông Chánh án đọc giấy cũng há hốc mồm ra ngạc nhiên vì sợ đọc nhầm con số. Nhưng có con dấu đỏ lòm của Đảng đứng bên cạnh thì rõ ràng đúng là con số 13.

Bàn dân thiên hạ đều bưng mũi cười thầm vì đã biết rõ bản án dành cho “đồng chí” họ Bùi chỉ là đòn giơ cao đánh khẽ của Đảng mà thôi.

Nhưng ngớ ngẩn nhất là cái nhà ông Bùi Tín, hay là ông chỉ giả vờ như ông Việt Thường bên Anh quốc vẫn tố cáo là phản tỉnh cuội!

Ông đại tá Bùi Tín, Phó tổng biên tập báo Quân đội Nhân dân đã có nhiều năm đắp chăn CS, đã biết tỏng trong chăn có bao nhiêu loài rận vậy mà vẫn đặt câu hỏi:

“…Điều khác thường là trong hàng chục ngàn thẩm phán các cấp, trong đó không thiếu quan tòa có hiểu biết sâu, có kinh nghiệm sống, có công tâm vẫn bị đánh giá không đủ tài đức, để Đảng phải “thả dù” vào hàng ngũ các quan tòa thời đổi mới một ông tướng cảnh sát i-tờ về luật pháp, tay vừa buông chiếc dùi cui chuyên chính để đóng vai Bao Công cầm cân công lý cho toàn xã hội.

…Để xem ông tướng Trương Hòa Bình sẽ có đủ kiến thức uyên thâm về luật pháp trong nước và quốc tế đến mức nào, sẽ xông vào một lĩnh vực cực kỳ mới mẻ với ông ra sao để thực thi nền pháp quyền mới, không lọt kẻ gian, không oan người ngay, đem luật pháp nghiêm minh vào cuộc sống.

…Chuyện cử quan tòa tối cao như thế này mà xảy ra ở một nước dân chủ thuần thục ắt sẽ gây xì căng đan cực lớn, cả xã hội sẽ biểu môi và bịt mũi chống lại, vì ai cũng hiểu từ đây tai họa bất công và oan trái có thể giáng xuống bất kỳ ai.”

Cái điều ông Bùi Tín đặt ra rất ngây thơ cụ hay ngớ ngẩn giả vờ là vì ông biết rõ đ/c Bình là không có khả năng, tư cách, đạo đức mà chỉ nhờ theo hầu hạ điếu đóm ông Thứ trưởng Công an Bùi Quốc Huy trong các cuộc ăn chơi trác táng mà nên sự nghiệp.

Thứ nữa ông cũng biết rõ là Việt Nam làm gì có luật pháp. Luật pháp chỉ ở trên mấy cuốn sách luật để làm cảnh và trình diễn cho quốc tế đến xem mà thôi.

Như vụ xử Cha Lý vừa qua cho thấy phiên tòa không có luật sư biện hộ, chỉ có công tố viện buộc tội. Khi bị can cãi thì bị bịt miệng.

Và còn rất nhiều vụ bắt giữ không cần lý do, xử không cần chứng cớ và phán án thì tha hồ. Muốn bi nhiêu thì bi.

Môt đ/c công an xách kiếm rượt chém mấy đ/c bảo vệ phi trường mà chỉ phạt có 5 triệu rồi huề cả làng, chỉ vì đ/c công an này là quí tử của ông chủ tịch tỉnh Bình Dương. Nếu một anh dân ngu khu đen mà phạm tội kiểu ấy, thì 600 tờ báo Đảng ta sẽ a dua, hùa lên sủa, kết tội ít nhất cũng năm, mười cuốn lịch cho bỏ cái tật: “chống lại nhân viên thừa hành công vụ và phá rối trị an” thay cho Tòa án, nhất là tờ Công An Nhân dân hay tờ An Ninh thế giới.

Duy chỉ có một điều có thể tin ông Bùi Tín là ông luôn “băn khoăn” trong lòng lo cho cái Đảng của ông:

“ Bộ máy quản lý nhân sự của Đảng Cộng sản, ban tổ chức trung ương, ban nội chính trung ương vẫn cổ lỗ như thời 20 năm trước, vẫn coi thường đội ngũ thẩm phán các cấp, càng coi thường gần 500 đại biểu quốc hội mới. Nhiều người am hiểu thấu đáo bộ máy cho biết đây có thể có sự nhúng tay sâu của một thế lực MA quái dai dẳng tệ hại.”

Ở những nước văn minh chỉ có “vỏn vẹn một lần dân chủ” không thể so bì với Việt Nam Xã Hội chủ Nghĩa ta, “triệu lần dân chủ hơn đế quốc” thì đều theo phép tam quyền phân lập mà trị quốc an dân.

Tổng thống hay dân phạm tội đều được xử như nhau.

Nhưng Việt Nam ta thì khác. Như Ngài Tổng bí thư Mạnh đã phán: “Nước Việt Nam có luật pháp riêng theo hoàn cảnh của Việt Nam”.

Cho nên trong thời gian mười năm, từ 1975 đến 1985, Nhà nước ta thi hành chính sách “kinh tế chỉ huy” khiến cho cả nước đọi quá, đành phải “đổi mới”, tạm cất cái chính sách “chuyên chế” vào kho và chạy theo đế quốc để “làm kinh tế thị trường” cứu đói.

Chỉ mấy năm sau, từ cái quá đói bỗng chuyển sang cái no bội thực, khiến cho dân tình hỗn loạn, tệ nạn phát sinh, mạnh ai nấy lo mánh mung làm giàu, từ đảng viên cho chí dân đen, đều nhắm mắt nhắm mũi chạy theo đồng tiền.

Xã hội phút chốc trở nên suy đồi, giá trị đạo đức không còn. Mọi việc lớn nhỏ đều lấy tiền làm thước đo. Trong dân gian xuất hiện câu vè “Tiền” để mô tả cái xã hội đảo điên lúc bấy giờ:

Tiền là Tiên là Phật

Là sức bật của tuổi trẻ

Là sức khoẻ của tuổi già

Là cái đà danh vọng

Là cái lọng che thân

Là cán cân công lý

Đồng tiền là hết ý

Nhưng vào thời điểm hiện nay của cái năm 2007, thời điểm của Việt Nam là điểm hẹn, là của cú nhấn, cú huých, của cú nhảy, của mũi nhọn… thì “tiền” vẫn chưa phải là sức mạnh duy nhất để “giữ vững ổn định chính trị” trong nước để Việt Nam chuẩn bị vừa “bơi ra biển lớn” lại vừa “cất cánh bay cao, bay xa”.

Càng ngày, người dân bị Đảng viên Cộng sản cướp đất, cướp ruộng ở nông thôn nổi lên khiếu kiện càng đông.

Trước những áp bức, kềm kẹp bất công hà khắc của Đảng, những người bất đồng chính kiến nổi lên đòi quyền tự do ngôn luận, tư do nhân quyền ngày càng nhiều thì Đảng còn cần thêm một sức mạnh khác nữa để đàn áp dập tắt những mầm mống “mất ổn định” này.

Đó chính là dùi cui! Dùi cui thay cho luật pháp.

Kinh Mác Lê chỉ tóm gọn trong hai điều cơ bản:

Khi tiến hành các cuộc cướp chính quyền thì sức mạnh cách mạng nằm ở họng súng.

Khi nước nhà đã “độc lập tự do hạnh phúc”, muốn trị quốc an dân thì sức mạnh phải nằm ở “dùi cui”.

Đó là lý do tại sao Nhà nước ta và Đảng ta chơi cái trò không giống ai đối với công pháp quốc tế là cái trò “ba ve vô một hũ” để có một ông tướng Công an Trương Hòa Bình vừa là đại biểu quốc hội (làm ra luật), vừa là nha sai đi bắt người (cơ quan hành pháp) lại vừa là quan tòa xử án (cơ quan tư pháp).

Cả ba quyền đều gồm thâu vào một tay ông Bình. Thiệt là chí lý!

Và cũng chẳng là điều ngạc nhiên gì khi người ta nhận ra rằng ông Thủ tướng Nguyễn tấn Dũng cũng là Công an.

Em cùng cha (tướng Nguyễn chí Thanh) khác mẹ của ông Dũng là Nguyễn chí Vịnh cũng là xếp sòng ở Bộ Công an.

Nay ông Trương Hòa Bình, tướng Công an, (cũng có thể) cùng mẹ khác cha với hai ông Dũng và Vịnh lên nắm Bộ Tư pháp mới thiệt đúng “logic” là bộ tam sên.

Một Nhà nước độc tài chuyên chế vẫn tồn tại được là nhờ xây dựng trên chế độ Công an trị thì Lập pháp, Hành pháp, Tư pháp đều phải qui về một mối mới đúng bài bản “tam pháp đồng qui”.

Bây giờ cán cân công lý đã được làm bằng dùi cui rất chắc chắn.

Nay mai dân oan khiếu kiện hay các nhà bất đồng chính kiến “được mời” vô Hỏa Lò nghỉ mát một thời gian rồi ra hầu tòa, sẽ chứng kiến cảnh ông Trương Hòa Bình ngồi ghế Chánh án, thay vì gõ bằng búa gỗ để ra uy, ông Bình sẽ gõ xuống bàn bằng dùi cui.

Tiếng dùi cui nghe chát chúa, uy võ sẽ còn chấn động gấp trăm lần hơn tiếng búa.

Không khí xử án sẽ cực kỳ căng thẳng thần kinh, sẽ giống y chang cái thuở ban đầu “cải cách ruộng đất” lưu luyến ấy!

Hoan hô bộ tam sên Dũng, Vịnh, Bình!

Hoan hô Nhà nước Việt Nam triệu lần dân chủ với chủ nghĩa “Tam pháp đồng qui”!.

Hoan hô dùi cui!

Dùi cui muôn năm!

Nguyễn Thanh Ty

http://www.hon-viet.co.uk/NguyenThanhTy_BaVeMotHu.htm


hồ chí minh súc vật, nông đức mạnh súc vật, nguyễn tấn dũng súc vật, nguyễn minh triết súc vật, dcsvn súc vật, ditmecodosaovang, ditmehochiminh, ditmenongducmanh, ditmenguyentandung, ditmenguyenminhtriet, dadaocongsan, latdocongsan, tieudietcongsan, hochiminhsucvat, sucvathochiminh, sucvatnongducmanh, sucvatnguyentandung, sucvatnguyenminhtriet, dadaovietcong, iavaomathochiminh, iavaomatnongducmanh, iavaomatnguyentandung, iavaomatnguyenminhtriet, súc vật lê khả phiêu, lê khả phiêu súc vật, suc vat le kha phieu, le kha phieu suc vat , lekhaphieu, suc vat vo nguyen giap, sucvatvonguyengiap, vonguyengiapsucvat, súc vật võ nguyên giáp, võ nguyên giáp súc vật, ditmevonguyengiap, iavaomatvonguyengiap